Wap hay

Kính chào quý khách!

↓↓ Tình yêu cấp 3 - Mối tình đầu của tôi

* Kim Cương (Admin)
* 21:28, 09/09/2016
#1
Tên tác phẩm: Tình yêu cấp 3 - Mối tình đầu của

Tác giả: Kay va Ken
*********------------*******

Trong một buổi chiều, từng cơn gió lạnh thổi nhẹ nhàng, trời âm u hình như sắp mưa trên con đường quen thuộc tôi đang thẩn thờ bước đi mà không biết đã nghe những tiếng còi xe, tiếng mắng chửi của mọi người dành cho tôi và dường như tôi cũng chẳng mang theo ô lẽ nào không sợ ướt. Chẳng qua là tâm trạng hiện giờ của tôi không được tốt, tôi đã mất người bà mà tôi yêu thương này lại thêm người ông mà suốt đời không được nhìn thấy nữa, không được nghe kể chuyện, được dựa vào lòng ông nũng nịu nửa rồi giờ đây tôi thật cô đơn sự lãnh lẽo của cơn mưa cứ sà vào người tôi lạnh lắm. Tôi bắt đầu khóc, khóc cho đỡ nhớ,đỡ tủi thân khi không có ông bà bên cạnh khi nghỉ hè lại không được nhìn thấy nụ cười hiền từ từ ông bà. Một giọt, hai giọt, ba giọt những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống hai gò má xanh xao của tôi. Ôi! Ông bà ngoại của con nhớ ông bà lắm. Ông trời như hiểu thấu lòng tôi cũng động lòng khóc cùng tôi phải không? Hả? Từng giọt mưa cũng vậy từ vài giọt cho đến cả một trâm mưa to nặng hạt. Tôi tưởng tôi sẽ ướt như chuột lột nhưng không trên đầu tôi xuất hiện một chiếc ô và một người đang cầm nó. Tôi ngước mắt lên nhìn cậu khuôn mặt phờ phạc, đôi mắt vô hồn, lướt ánh mắt qua một lượt trên người cậu cảm thán "cậu thật đẹp, đẹp như một bức tranh tạo hóa của trời cho". Rồi cậu cất tiếng nói trầm trầm ấm ấm nghe thật êm tai dịu dàng hỏi tôi.

- Bạn có sao không? Nhà bạn ở đâu tôi đưa về.

Tôi không nói gì chỉ cười đáp trả lại, là tôi không muốn làm phiền cậu người con trai đầu tiên quan tâm tôi, hỏi han khi tôi cần trong khi tôi và cậu không quen biết. Đột nhiên đầu tôi truyền đến một cảm giác đau đớn, mắt tôi dần dần khép lại người khụy xuống lúc ấy tôi chỉ kịp nhìn thấy nụ cười của cậu nó cũng thật đẹp, và khi nó khép hẳn tôi chỉ thấy toàn một màu đen. Sau khi tỉnh lại tôi thấy mình nằm trên chiếc giường quen thuộc có chết tôi cũng không quên được mùi vị của căn phòng này mùi của hoa hướng dương, loài hoa mà anh tôi thích nhất bây giờ nó truyền sang tôi. Mở mắt thấy cảnh quen thuộc tự hỏi ai đã đem tôi về dường như kí ức về cậu đã bị tôi xóa sạch. Bước xuống giường vào phòng làm vệ sinh cá nhân, xuống dưới nhà ăn sáng. Chuyện hôm qua bây giờ là quá khứ tôi phải sống cho hiện tại sống cho bản thân và một phần nào đó cho ông bà. Mẹ nhìn tôi ánh mắt âu yếm hỏi.

- Con khỏe chưa đi học được không?

Nhìn mẹ tôi trả lời và định hỏi ai là người đưa tôi về nhưng lại thôi.

- Dạ, con khỏe rồi đi học được mẹ ạ.

- Vậy con lên chuẩn bị đi, kẻo mụn.

Mẹ tôi nói ân cần nhắc nhở, tôi trả lời mẹ rồi phóng lên phòng chuẩn bị ngày đi học đầu tiên trong tháng. Tôi đã nghỉ cũng khá lâu nay quay lại không biết bài vở thế nào.

- Dạ, mẹ con biết rồi.

Chuẩn bị xong tôi phi xuống nhà vọt ra cổng không quên ngoáy lại chào mẹ một tiếng, bố tôi đi làm từ sớm anh tôi đi du học.

- Chào mẹ con đi học đây.

Một ngày mệt mỏi đã qua bây giờ tôi trở về với dáng vẻ bình thường như trước hồn nhiên như con điên. Đi bộ đến trường không phải là tôi không có xe chẳng qua nhà gần nên đi bộ cho khỏe người tiện thể tập thể dục. Bước vào lớp vừa đúng lúc chuông reng vào học kêu.
Reeng... reeng... reeng... mọi người ổn định chỗ ngồi đợi cô vào lớp tiết đầu tiên là cô giáo chủ nhiệm theo sau cô là một thằng con trai, trước khi vào lớp học tiết đầu tiên cô có nói gì đó với cậu con trai đó rồi mới bước vào. Cả lớp đứng nghiêm chào cô, cô vẫy tay ý bảo ngồi xuống. Nhìn ra ngoài cửa cô gắng giong nói.

- Cả lớp hôm nay có học sinh mới em vào đi.

- Xin chào mình là Hoàng Minh Duy từ nơi khác chuyển đến mong mọi người giúp đỡ.

Cậu ta giới thiệu về mình. Chất giọng trầm ấm của cậu ta cất lên sao nghe quen mà tôi không nhớ mình nghe nó ở đâu. Cậu ta nhìn tôi trong ánh mắt có chút dịu dàng nhưng làm sao tôi biết. Cô lại nói tiếp.

- Được rồi, em ngồi với Bảo Anh.

Bảo Anh là tên tôi tức là tôi được ngồi với trai đẹp hí hí cuộc đời nở hoa. Vui quá lòng tôi vui như mở hội nhưng không biết trả lời như thế nào khi cậu hỏi đang suy nghĩ thì cậu đã tiến đến bàn tôi nở một nụ cười. Tôi đã bị nụ cười ấy hớp hồn rồi, trong tìm tôi len lỏi một thứ cảm giác lạ tôi không biết cậu có thế không. Tôi dịch vô cho cậu ngồi nhưng câu đầu mà cậu nói trái ngược lại với nụ cười ấy mọi thứ tốt đẹp về cậu dần dần mất đi nhưng thứ cảm giác lạ đó hình như thì không.

- Nhìn tôi, ngắm tôi như vầy đã chưa.

Tức chết mà ta đây không phải dạng vừa đốp chá́t lại ngay.

- Ai thèm chứ. Hứ.

Cậu không nói gì chỉ cười cười rồi bắt đầu buổi học đầu tiên của cậu. Rồi ngày mai ra sao, như thế nào thì tương lai mới biết. Buổi học kết thúc trong vui vẻ, mọi người cất sách vở bỏ vào cặp lên đường về nhà tôi cũng không ngoại lệ nhưng tôi làm gì cũng chậm chạp nên toàn về sau mà tôi đâu có cố ý chứ....Đi trên con đường quen thuộc về nhà đến trước cổng nhà tôi thấy rất nhiều cát, đá... ngạc nhiên thật hay nhà mình sửa nhà tò mò tôi chạy vào nhà thật nhanh để hỏi bố mẹ mình thật may bố mẹ tôi ở nhà, lên phòng cất cặp trước tôi mới xuống nhà thấy tôi từ trên cầu thang xuống mẹ tôi nói.

- Xuống chuẩn bị ăn cơm thôi con.

- Vâng ạ.

Tôi trả lời mẹ, chạy lại phụ mẹ dọn ra bàn ăn và mời bố vào ăn cơm, bố mẹ tôi ngồi xuống ghế ổn định rồi nghĩ lại lúc nãy sự tò mò trong tôi lại trỗi dậy tôi liền hỏi mẹ.

- Mẹ ơi ta đang sửa nhà à mẹ.


Mẹ tôi nhìn tôi mỉm cười trả lời.

- Sao con lại hỏi vậy?

- Tại con thấy trước cổng nhà mình có nhiều vật liệu xây dựng nên con tưởng ta sửa nhà.

Tôi nói xong bố mẹ nghe cười hiền bố tôi trả lời thay mẹ tôi.

- Không, con gái là của nhà hàng xóm mới chuyển đến mua về tân trang lại nhà thôi.

- Vâng ạ con biết rồi.

Tôi cười toe toét trả lời ba vì nghĩ hàng xóm mới sẽ thân thiện nhưng nào ngờ con của họ...
Bố tôi nói tiếp.

- Lát nữa họ sang chào mình tiện thể làm quen luôn con ạ.

Tôi chỉ cười, nghe bố nói mẹ tôi nghe vậy cũng nói luôn.

- Hình như nhà họ có đứa con bằng tuổi con thì phải, mà cũng học trường con đấy con không biết à.

Nghe mẹ nói vậy tôi chợt nghĩ đến cậu, người con trai đó, thật quen thuộc nhưng rồi cũng bỏ qua vì nghĩ làm sao có thể trùng hợp như vậy được. Tôi muốn xác nhận lại nên hỏi mẹ.

- Mẹ con trai hay con gái vậy mẹ ?

- Con trai, hình như đẹp trai lắm.

Tôi không nói gì cúi đầu xuống ăn cơm, bố mẹ tôi nhìn biểu hiện của tôi mà phì cười. Ăn xong tôi dọn rồi rửa bát, bố mẹ tôi lên phòng khách uống trà không biết bố mẹ tôi lấy bưởi đâu ra hay mua mà nhìn nó to ơi là to chắc ngọt lắm đây nghĩ vầy tôi rửa nhanh chạy lên ăn cùng bố mẹ.Đang ăn cơm tôi hỏi bố mẹ về chuyện mình tò mò và được mẹ yêu vấu trả lời.

- Bố mẹ nhà ta sửa nhà hay sao mà con thấy có nhiều vật liệu xây dựng trước cổng nhà mình vậy.

- Sao con lại hỏi vậy?

-Tại con tưởng nhà mình tân trang lại nhà cửa.

Bố nhìn tôi mỉm cười trả lời.

- Không, nhà ta làm gì phải sửa nhà chứ con.

- Ơ thế vật liệu ngoài kia không phải là của nhà mình thì của ai vậy bố.

- À, con gái đó là của nhà hàng xóm đối diện mới chuyển về con à.

- Vâng, con biết rồi ạ. Hihi
Trang: 12
Đến trang:
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?
twitter - facebook
BBCode:

Link:

Old school Easter eggs.