XtGem Forum catalog
Wap hay

Kính chào quý khách!

↓↓ Thời gian sẽ mang em trở lại

* Kim Cương (Admin)
* 17:04, 10/09/2016
#1


Mùa hè, ngày 18 tháng 5 năm 2016.....



Hôm nay tôi vác xác lên trường nhận bài thi học kì 2, một kì thi với tôi gọi là nhàn hạ. Không phải là lượng kiến thức nhẹ mà chính là tôi phó mặc cho tạo hóa của mình. Tôi ôn bài qua loa, cứ chăm mà học tủ cho qua chuyện. Ngoài làm việc nhà ra, thời gian còn lại tôi chỉ chơi game với online facebook.

Lúc trả bài, tôi chắc mẩm năm nay tôi học sinh khá rồi nên khi giáo viên phát bài xuống tôi chả bận ngạc nhiên hay bất ngờ tí nào. Tôi cười nhếch mép vẻ đắc ý, có ai mà khùng như tôi đâu chứ nhưng thật ra tôi cười cho cái dự đoán ban đầu của mình kìa.

Trúng phóc, tôi học sinh khá, điều mà tôi chưa bao giờ mong muốn trong cuộc đời học sinh của mình.

Đại loại là Văn cả năm tôi chỉ có 7.8, Toán là 7 và Anh Ngữ là 6. Nhìn con điểm tôi hổ thẹn với lòng mình lắm, đâm ra tôi buồn miên man bất tận nhưng lại không xác định được nguyên nhân bởi lúc này tôi suy nghĩ rất nhiều, cứ như chưa bao giờ được suy nghĩ.

Chăm chú vào điện thoại với tập tiểu thuyết đang đọc dang dở, tôi lờ đi tất cả mọi thứ xung quanh, mặc cho đám bạn nháu nhàu la hét khi biết điểm của mình:

- Ôi trời ơi! Tao làm sai câu này, khốn kiếp sai cái dấu, mất 0.5 điểm rồi!

- Ê Quế bà bao nhiêu điểm?

- Tiêu rồi, 4 điểm trời ơi...

Bạn bè tụi nó la hét trong khi tên lớp trưởng ngồi cuối lớp vẫn im lặng, dáng mắt vào cái điện thoại mặc dù thường ngày hắn vẫn dở cái giọng nghiêm khắc nhắc lớp giữ trật tự.

Vâng! Hắn chính là tôi-một lớp trưởng tận tâm nhưng rất nghiêm khắc. Tôi mãi theo đuổi dòng suy nghĩ bất tận, cho dù chú tâm mấy vẫn không nhét nổi một chữ trong tiểu thuyết vào đầu.

Cắt đứt suy nghĩ của tôi là một giọng nói vang lên bên cạnh với cái khều nhẹ tay:

- Lợi bao nhiêu điểm? – Hồng nở nụ cười nhìn tôi.

- À...ừ...6.75 điểm,bài 2 mình làm sai vài chỗ. - Tôi trả lời vội, rồi nhìn khắp lớp.

- Trời đất? Sao thấp vậy? - Hồng ngạc nhiên vô kể, luýnh quýnh tìm bài thi của tôi.

- Hì...thôi thi rồi cũng không sao đâu...hi!

Tôi trả lời trấn an cô bạn cùng bàn này, nhưng thật ra thì...tôi đang lo lắng với kết quả như vậy thì thế nào ba tôi cũng mắng một trận té tát hay dòng họ bên nội trách vì sao tôi ngoan cố thi vào trường Phan Bội Châu. Nở ngay một nụ cười cầu tài, tôi gãi đầu lia lịa thiếu điều muốn rụng hết tóc, tôi hỏi:

- Thế Hồng thi bao nhiêu? Lớp mình có ai cao không?

- À...mình thi được 6 điểm. Có con Hồng Thắm là thi được 9 điểm. Thôi mình lên trên bàn kia chút.

- Ừ...ừ - Tôi cố giữ bình tĩnh đáp.

- "Quá dữ, thi Toán mà 9 à, con này quá dữ."

Cũng phải thôi đề Toán lần này dễ thật nhưng tôi có 6.75 mới đau. Càng nghĩ lại càng buồn bản thân, tôi thở dài.

Quay lên trên, nhìn chúng bạn đang chí chóe nói chuyện với nhau. Hài nhất là vẻ mặt thiểu não của thằng Gia Nguyên:

- Trời....tao có 4 điểm, chết...tao rồi! - Nó bưng mặt rú lên thảm thiết như con thú hoang giữa chốn rừng xanh hoang dã.

Đám bạn phá ra cười sằn sặc, thằng Tạo vỗ vai nó, ra vẻ thông cảm và phán ngay một câu:

- Chuẩn bị 4 cái quần với nắp xoong đi chú em hớ hớ!

Khỏi phải nói, cái tổ ba nó bò lăn ra cười ứa nước mắt. Gì chứ thằng Gia Nguyên này dễ nhừ xương với má nó vì cái tội học dở lắm.

- Rầm. - Thằng Gia Nguyên đập bàn bật dậy. - Mày...mày...nói cái gì? Ngon nói lại tao coi? -Nó quát, thiều điều muốn tọng cho thằng Tạo một đấm.

- Ơ...thì...thì tao bày kế cho mày mà! - Thằng Tạo mặt cắt không còn một giọt máu.

- Bày cái gì? -Thằng Gia Nguyên vẫn gào lên.

- Thì mày mặc 4 cái quần dày vô hay bỏ nắp xoong vô mông....cho má..mày tẩn mày! -Nó đáp.

Lúc này ánh mắt thằng Gia Nguyên trợn tráo lên cả bọn cứ nghĩ thằng này sẽ nhào vô mà quyết một trận sống mái với thằng Tạo. Sự thật lại trái với suy nghĩ:

- Thánh ôi ội ôi!!! Đấng cứu thế của đời em. Em yêu thánh!! - Chết khiếp khi mà thằng Gia Nguyên hạ giọng, ánh mắt nhìn thằng Tạo đầy cảm kích, thiếu điều nó muốn ôm luôn "Thánh" của lòng nó.

Thằng Tạo lúc này hồn vía thăng thiên cả rồi, ngớ người cười trừ, còn cả bọn con gái quay lại vờ ói liên tục, tay ôm bụng mà cười rần rần. Có vẻ chính sự hài này mà cả đám quên đi sự thật là con điểm thấp đỏ chót nằm trên giấy.

Tôi mỉm cười, khẽ lắc đầu rồi nhìn ra ngoài khuôn viên trước phòng học lớp tôi. Tôi học lớp 10A19, vì phòng nằm ở tầng trệt nên nhìn rõ khuôn viên mồn một. Trời hôm nay có vẻ mát hơn mọi ngày, nắng dịu lại bớt, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua mang theo hơi ẩm lành lạnh và mùi đất đặc trưng không thể quên.

- "Mưa!"

Tôi chợt thốt lên nhưng không quá to. Nhắc đến mưa, tôi nhớ lại khoảng thời gian mới vào trường tức là những ngày đầu tôi học ở trường Phan Bội Châu này.

Sau đây tôi xin lan man về tôi một chút.

Tôi sinh ra trong một gia đình không khá giả lắm, ba mẹ tôi làm công nhân xây dựng. Gia đình tôi chung sống với cậu và ngoại vì ba mẹ tôi không có nhà riêng. Ngoại tôi hay làm xa, bà làm đầu bếp cho người ta và ở lại nên nhờ ba mẹ tôi chăm sóc cậu dù gì ổng hơn tôi 8-9 tuổi gì đó thôi.

Tôi không có anh chị em gì cả vì thế cậu tôi cũng là anh tôi. Vì vậy tôi luôn học theo ổng mọi thứ, có lắm lúc nhừ xương hay khóc mếu lên khi mà cậu thay ba tôi hành đạo tôi. Ổng cũng bá đạo không vừa nhé.

Rồi ba mẹ tôi li hôn lúc tôi 8 tuổi và tôi theo mẹ sống, chình vì cuộc sống vất vả buộc tôi phải tự lập, có những suy nghĩ chin chắn hơn. Mọi chuyện của tôi tôi tự quyết định như học hành, ăn bận, đi chơi tôi hoàn toàn tự do. Đến khi vào cấp 2, tôi trưởng thành hơn nhiều, tôi không còn suy nghĩ về ba mẹ nữa vì tôi hiểu điều họ muốn. Tôi cố gắng học thật giỏi và phải làm ba mẹ tôi phải tự hào về tôi. Tôi đạt danh hiệu “Học sinh giỏi 4 năm liền bậc trung học cơ sở”, việc còn lại là tôi phải thi vào trường cấp 3 có tiếng. Người thân bảo tôi thi vào trường huyện là trường Nguyễn Văn Linh, nhưng tôi nào chịu.

Tôi nghe nhiều người nói rằng trường này dạy không hay, giáo viên không giỏi, trang thiết bị không hiện đại,...đủ thứ xấu bị họ moi ra. Tôi nào nghĩ tới hay quan tâm chuyện này, ừ thì cũng có chút gọi là kén chọn nhưng cái tôi quan tâm là trường này ở huyện, tập trung rất nhiều thành phần bất hảo. Trường nằm trên địa bàn xã tôi sinh sống, trường này sẽ tập trung các học sinh từ các xã lân cận mà toàn là học sinh trung bình yếu, giỏi khá cũng có nốt nhưng thiểu số thôi. Với một môi trường như vậy liệu có ai yên ổn học không, có ai an toàn và phát triển toàn diện bản thân không?

Tôi cho là không.

Tôi có cái suy nghĩ là trong 4 năm cấp 2, tôi học sinh giỏi mà xung quanh tôi là bọn du côn, thành phần bất hảo, học sinh yếu kém,…, nếu cứ chung sống và học tập với họ thì tôi mãi là người giỏi nhất trong đám dở. Điều đó làm tôi không thể nào đánh giá được cái “giỏi” thật sự của tôi là tới mức nào. Mặc kệ người ta nói gì, tôi vẫn là tôi và tôi chọn vào THPT Phan Bội Châu ở Phan Thiết.

Cũng có nhiều người bảo sao tôi không thi chuyên Trần Hưng Đạo, họ nhìn vào thành tích của tôi trong 9 năm học. Ôi dào, với trình tôi như vầy mà thi chuyên là chuyện nhỏ, đậu vào được mới là chuyện.....lớn. Nghĩ tới cái bọn chuyên là nghĩ ngay mấy con mọt sách, học cày như trâu. Tôi có nhớ cậu tôi nói như thế này: “Cái bon trường chuyên nó học trâu bò lắm!”

Tôi cứ nghĩ là nó học trung bình (Trâu bò là Trung bình) nên hỏi:
Trang: 124 »
Đến trang:
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?
twitter - facebook
BBCode:

Link: